Boong beng! Boong beng! Boong beng! Tiếng chuông nhà thờ bên cạnh tu viện vang lên, ngân nga tha thiết như một lời mời gọi của đức tin: “ hãy hướng lòng về Chúa”, nhưng cũng đưa tôi trở về với ký ức của tuổi thơ với những hình ảnh rất đỗi quen thuộc: giếng nước, bờ ao, cây đa đầu làng, hay tiếng mẹ ru ầu ơ giữa trưa hè nóng bức, và cả tiếng kinh cầu râm ran hòa lẫn tiếng chuông chiều.
Quê tôi, một xóm đạo nhỏ bé, nằm gọn như một ốc đảo được bao quanh bởi toàn bộ là là các làng xã lương dân. Cũng chẳng biết tự bao giờ hạt giống đức tin được đâm chồi, nảy mầm từ đấy. Biết bao thế hệ cha ông đã đi qua, đã vun đắp, xây dựng và bảo tồn. Hôm nay, tôi là người được thừa hưởng những gia tài tài đức tin cao quý ấy.
Yêu lắm quê hương ơi! Nơi chôn nhau cắt rốn của tất cả những người con còn ở lại, hay đã xa xứ nơi đất khách quê người. Nhớ lắm đất Mẹ ơi! Mãi mãi trong tôi vẫn là một cõi phải đi về!...
Có lẽ vì thế, mà nhạc sĩ Giáp Văn Thạch đã từng thốt lên tâm tình của chính mình, cũng như nói thay cho vạn triệu trái tim đang không ngừng thổn thức, đau đáu nỗi nhớ quê hương: “ quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày. Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người”.
Quê hương ơi! Một tiếng gọi thiêng liêng thật khó có thể diễn tả bằng lời hay bằng những dòng chữ trên trang giấy chết. Nó âm ỉ nhưng ngọt ngào, nhẹ nhàng lưu thông trong huyết quản con người dù ở bất cứ phương trời nào, nhắc nhở ta luôn nhớ và tìm về.
Qủa thật, giữa cuộc đời trăm phương vạn hướng, bão bùng bủa vây, nhiều phen ta tưởng chừng như mình kiệt sức, mất định hướng, bơ vơ, lạc lõng, thất bại giữa dòng đời, thì quê hương vẫn là nơi ta tìm về. Như bàn tay chai sạm sương gió của cha, như cánh tay dịu dàng, ấm áp của mẹ, luôn mở rộng, ấp ủ và đưa ta trở về với tuổi thơ yêu dấu. chính vì thế, mà có ai lại không yêu, không nhớ quê hương, nếu không nhớ ta sẽ chẳng thành người, đúng như tâm tình của tác giả trong bài hát “Quê hương”. Thật thấm thía và chí tình biết bao!
Bạn thân mến! Dù bạn ở đâu hay trong bất cứ địa vị nào, thì tình yêu quê hương và nỗi nhớ quê hương vẫn luôn nồng cháy trong bạn. Hãy diễn tả tình yêu ấy bằng chính đời sống và hành động cụ thể của bạn, trong giới hạn và khả năng của bạn. Có bao giờ bạn tự hỏi: tôi tự đâu mà có? Hay ai đã cho tôi có được như ngày hôm nay? Câu trả lời chắc chắn và chính xác nhất vẫn là “từ Thiên Chúa”, Đấng ban cho tôi tất cả. Tuy nhiên, Người cũng ban cho tôi một quê hương trần thế để tôi nương náu, yêu thường, phát triển và hoàn thiện đời sống đức tin của mình. Bạn hãy nhớ rằng: quê hương trần thế mà bạn đang hiện hữu chính là hình bóng nhắc nhớ ta về quê hương vĩnh cửu trên trời. Nếu như bạn không yêu quê hương trần thế mà bạn đang xem thấy, thì làm sao bạn có thể yêu mến quê hương thiên quốc mà bạn chưa hề xem thấy.
Ước mong sao cả bạn và tôi, chúng ta hãy cùng nhau hoàn thiện tình yêu và hướng lòng mình về quê hương thiên quốc ngay giữa lòng quê hương trần thế này bạn nhé!
Nguyện xin Thiên Chúa chúc lành và ban dồi dào ân sủng của Ngài trên chúng ta.
Nữ tu: Maria Nguyễn Thị Huệ